Có nằm mơ cũng không thể ngờ có ngày mối tình đầu đầy ngang trái lại trở thành thông gia với mình.
Vợ chồng tôi hiếm muộn, phải chạy chữa khắp nơi mới có được một mụn con. Con bé là cục vàng cục bạc, là con gái rượu của tôi. Bởi vậy mà tôi luôn cố gắng dành những điều tốt đẹp nhất cho con bé, chẳng để nó phải chịu thiệt thòi với chúng bạn bao giờ.
Với điều kiện kinh tế không đến nỗi quá eo hẹp của vợ chồng tôi, con bé có một nền tảng cơ bản về học vấn, ngoại hình xinh xắn ưa nhìn. Đã vậy, chồng tôi là người nghiêm khắc, luôn dạy dỗ con phép tắc đàng hoàng. Con bé ra ngoài đời, chưa bao giờ khiến chúng tôi phải mất mặt.
Tôi chẳng bao giờ giục con bé tề gia lập thất. Tôi có tư tưởng khá là hiện đại nên luôn quan điểm cứ phải thật sự ổn định rồi mới có thể xây dựng gia đình được.
Nói thì nói vậy chứ đến năm con bé nhà tôi 28 tuổi mà vẫn thấy nó tranh cướp cái bánh với con bạn thân, rồi bạn bè con bé cũng một nách hai con thì tôi cũng có chút sốt ruột thật. Nhất là hai vợ chồng chúng tôi cũng có mỗi một mụn con nên nhiều khi cũng muốn có đứa cháu để ẵm bồng.
Thế rồi gần cuối năm, con bé đã dắt người yêu về ra mắt bố mẹ. Chúng tôi mừng lắm, tôi biết tính con bé, nó chỉ dắt ai đó về nhà khi đã tính đến chuyện trăm năm với người ta.
Người yêu của con gái là một cậu trai trẻ nom rất sáng sủa, cậu ta ăn nói lịch thiệp, hỏi ra thì gia đình cũng cơ bản. Nói chung thì vợ chồng tôi cũng không phải dạng kén cá chọn canh gì, ấy vậy nhưng mà các cụ ta ngày xưa đã có câu mà cấm không sai: “Mây tầng nào thì gió tầng ấy”. Con gái tôi đã cố gắng rất nhiều để có được ngày hôm nay, hà cớ gì mà phải chọn người không có chí hướng.
Vợ chồng tôi ưng thằng bé lắm! Ưng nhất là vì nhìn thấy cái cách mà bọn trẻ nó yêu thương nhau. Có những hành động, cử chỉ mà bọn trẻ không thể diễn kịch, càng chẳng thể nào qua mắt người lớn.
Rồi thì cũng đã đến lúc người lớn hai bên phải ngồi nói chuyện với nhau. Buổi gặp mặt đầu tiên của hai bên thông gia, đám nhỏ trong nhà khéo léo đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng và quan trọng là mang không khí đầm ấm của gia đình. Càng nghĩ, vợ chồng chúng tôi càng cảm thấy hài lòng và yên tâm về hai đứa chúng nó.
Mọi chuyện dường như thật hoàn hảo nếu như không có một chuyện bi hài diễn ra. Có lẽ cả đời tôi cũng chẳng bao giờ có thể tưởng tượng ra một kịch bản còn éo le hơn cả phim truyền hình chiếu vào khung giờ vàng của VTV như thế này.
Bên thông gia đến sớm hơn vợ chồng tôi một chút, vừa bước vào nhà hàng tôi đã thấy gia đình bên đó ngồi đợi sẵn rồi. Chúng tôi bước nhanh hơn một chút vì cũng có chút áy náy khi để họ phải đợi chờ. Khi vừa chạm mặt với ông thông gia cả tôi và ông ấy đều giật mình hoảng hốt không tin nổi vào mắt mình.
Tôi và ông thông gia cùng một lúc thốt ra tên đối phương trong sự thảng thốt, ngỡ ngàng. Liền sau đó là sự ngạc nhiên của những thành viên còn lại. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, cả tôi và ông ấy đều hiểu việc trăm năm của các con quan trọng hơn cảm xúc nhất thời, càng quan trọng hơn quá khứ đã khép lại từ lâu.
Thật éo le làm sao khi ông thông gia tương lai chính là người yêu cũ của tôi, thậm chí là mối tình đầu tiên và kéo dài nhất của tôi.
Tất nhiên, ở thời điểm hiện tại, cả tôi và ông ấy đều đã khép lại chuyện cũ năm xưa. Tôi chẳng còn bận lòng, ông ấy cũng chẳng còn yêu thương. Tuy vậy nhưng là ai rơi vào hoàn cảnh của chính tôi đều sẽ có cảm xúc tiến thoái lưỡng nan như thế mà thôi.
Không chỉ vậy, mối tình đầu đầy ngang trái của tôi đã kết thúc trong sự không vui vẻ là mấy khi tôi là người bị phản bội. Ở giữa thời điểm chúng tôi tưởng chừng dành cho nhau nhiều tình cảm nhất thì ông ấy phải đi du học nước ngoài. Tuy rằng tôi luôn tâm niệm chờ đợi thế nhưng khoảng cách và thời gian dần khiến mọi thứ hao mòn, tình cảm của chúng tôi cũng vậy.
Cũng may, ông ấy lựa chọn thẳng thắn thay vì lừa dối tôi. Thế nhưng cái cảm giác uất ức và bất lực lúc đó thật sự chẳng dễ dàng gì. Khi mà người yêu mình sau bao năm xa cách, thay vì hạnh phúc ở bên nhau thì lại dắt theo một cô gái đến để cầu xin tha thứ và mong tôi tác thành cho hai người bọn họ.
Tôi đương nhiên không chia rẽ đôi uyên ương và đồng ý chia tay trong hòa bình.
Quay trở lại với thực tại thì có thể coi là may mắn khi bà thông gia có vẻ như không phải “người quen biết” năm đó. Thế nhưng chỉ bằng mối quan hệ hài hước của tôi và ông thông gia cũng đã đủ dở khóc dở cười rồi.
Có lẽ, cả tôi và ông ấy đều đủ trưởng thành để không ai nói với ai nhưng cùng chung suy nghĩ, trấn an mọi người rằng chúng tôi là bạn cùng trường thời cấp ba. Thôi thì chuyện cũ đã qua, vả lại giữa chúng tôi cũng chẳng có hận thù gì lẫn nhau, tương lai của đám nhỏ mới là điều quan trọng mà.